Nguồn: Heylin Le
Một trong những thể loại phim yêu thích của tôi là hoạt hình. Vì vậy, ban đầu tôi xem Kungfu Panda 2 chủ yếu vì nó là phim hoạt hình kết hợp với võ thuật – đề tài tôi vốn cũng rất thích. Kungfu Panda hội tụ nhiều yếu tố đến từ Trung Hoa cổ trang, xinh đẹp và lôi cuốn, nhân vật thì vui nhộn, đáng yêu, cốt truyện không đến nỗi kịch tích nhưng chắc chắn sẽ đủ hay để bạn ngồi xem đến hết. Nói chung, tôi đánh giá nó cao lắm. Thế nhưng ngày hôm đó ra khỏi rạp, ngay cả tôi cũng không ngờ mình sẽ chết đứ đừ vì nhân vật phản diện trong bộ phim – Lord Shen.

SPOILER ALERT!!!
QUÁ KHỨ SAI LẦM
Shen xuất thân là con trai của dòng tộc Khổng tước và ban đầu là người kế thừa thành Hoàng môn (Gongmen). Trong thời trẻ, hắn bị ám ảnh với việc sử dụng thuốc súng để chế tạo vũ khí. Sau khi nghe lén lời tiên tri bảo rằng nếu tiếp tục con đường tăm tối đó, hắn sẽ bị một chiến binh bạch-hắc đánh bại, Shen liền điên cuồng dẫn quân lính (bầy sói) thảm sát làng Gấu trúc (mà sau này chúng ta biết từng là nhà của nhân vật chính).

Trở về, hắn trông đợi sự tán dương của phụ thân mẫu thân, nhưng cuối cùng họ chỉ nhìn hắn với nỗi khiếp đảm và thất vọng tràn trề trước khi trục xuất hắn khỏi thành Hoàng môn vĩnh viễn. Tuy nhiên, suốt chục năm sau đó, Shen vẫn luôn âm thầm xây dựng quân đội và vũ khí nhằm chinh phục Trung Hoa, chực chờ cơ hội phục thù.

KẺ CHINH PHỤC ĐẦY THAM VỌNG
Shen là một kẻ khôn ngoan, gian xảo, hết sức tàn nhẫn, có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Khi đánh chiếm thành Hoàng môn, hắn không hề ngại sử dụng vũ lực để phô trương sự tàn độc của mình, khiến người người kinh sợ. Shen có vẻ ngoài cực kỳ cuốn hút, trang nhã và xinh đẹp, một phần vì cách chiến đấu của hắn mềm mại, uyển chuyển nhưng cũng nguy hiểm chết người. Những đoạn hắn múa kiếm, vung đao trong phim phải công nhận là đẹp một cách đầy ám ảnh. Đồng thời, Shen cũng được đánh giá là một thiên tài, bởi vì đã chế tạo thành công đại bác thần công – một vũ khí tuyệt đỉnh có thể đánh bại bất cứ loại võ công và hoàn toàn đủ sức để giúp hắn thực hiện mưu đồ làm chủ Trung Hoa.

Shen làm việc quyết đoán và dứt khoát, luôn đòi hỏi thuộc hạ phải trung thành tuyệt đối và sẵn sàng dùng mạng sống vô tội để lót đường đến công vinh. Trong phim, hắn dường như không hề kiêng nể đến ai, chỉ trừ cho Dương cô cô mà hóa ra chính là vú nuôi của hắn lúc còn bé. Vô số lần, chúng ta có thể thấy mặc dù Dương cô cô – người đã tiên đoán sự thất bại của Shen, khiến hắn tức giận đến mức nào, thì hắn vẫn chưa bao giờ dám động thủ với bà, dẫu cho mạng sống bà hoàn toàn nằm trong tay hắn một khi bà đã hết giá trị lợi dụng. Điều này chứng minh: mặc dù Shen có tàn độc, lạnh lùng, tràn ngập bóng tối đến đâu, thì hắn vẫn còn chút tia sáng, chút lòng trắc ẩn sâu trong tim. Hắn không độc ác đến nỗi hết đường cứu chữa như nhiều người vẫn nghĩ.

TÌNH CẢM BỊ THIẾU SÓT
Dẫu vậy, cho đến hơn nửa sau của phim, tôi mới bắt đầu có cảm tình với hắn. Đó là vì một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, nhưng hết sức ý nghĩa. Và chính nó đã khiến tôi yêu nhân vật này nhiều như vậy. Ở xưởng vũ khí, trước khi tiễn biệt Dương cô cô (thả bà đi), quyết định đẩy bà khỏi cuộc đời mình vĩnh viễn, Shen đã thú nhận suy nghĩ của mình, rằng mẫu thân phụ thân căm ghét hắn, rằng họ đã hiểu sai về hắn, và hắn muốn chứng minh cho họ – và cả thế giới thấy rằng, hắn, làm điều đúng. Cái cách hắn nói những lời đó, giọng trầm xuống, có chút buồn bã, vừa đau đớn vừa cay đắng khiến người ta xót xa. Rõ ràng Shen không hề có ý dối trá, giây phút đó hắn đã thổ lộ cảm xúc thực sự của mình. Bởi vì sự thật thì, hắn không có lý do gì để đóng kịch cả. Kẻ duy nhất mà hắn dám thể hiện sự yếu đuối trước mặt chính là Dương cô cô – người đã không quản công nuôi lớn và chăm sóc cho hắn từ khi còn bé, hiển nhiên hiểu rõ hắn hơn bất cứ ai.

Nhìn thấy sự tổn thương của Shen, Dương cô cô đã cố khuyên nhủ hắn, đáp lại rằng mẫu thân phụ thân thực ra rất yêu hắn, yêu hắn sâu sắc đến độ họ qua đời vì nỗi đau khi phải đánh mất con của mình. Ngay lúc đó, chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy mâu thuẫn của Shen, như thể hắn đang phải đấu tranh để không tin những lời nói ấy, để bám víu vào ‘sự thật’ mà hắn đã chôn sâu vào tâm trí suốt mấy chục năm nay. Nội tâm của Shen bị giằng xé, một bên là tin rằng ba mẹ thực sự yêu thương hắn, và bên kia là lờ đi sự thật hiển nhiên, tiếp tục hận thù, tiếp tục nuôi dưỡng giấc mộng làm bá chủ thiên hạ của mình. Mặc dù sau đó hắn bảo rằng quá khứ không quan trọng, rằng hắn phải dẹp quá khứ để tiến về tương lai, nhưng hắn thực sự không hề nhận ra tất cả việc hắn đang làm, đều chỉ vì cái quá khứ mà hắn cố gắng vứt bỏ.
Mặc dù cuộc nói chuyện bên trên là lý do chính khiến tôi yêu thích Shen, nhưng đó chắc chắn không phải là lần duy nhất hắn bộc lộ nội tâm phức tạp hay thể hiện cảm xúc bất mãn, cay đắng với quá khứ của mình (mà sau này xem lại tôi mới ngộ ra). Như đoạn đầu phim, sau khi Shen chiếm được tòa thành từng thuộc về dòng tộc Khổng tước, nơi mẫu thân phụ thân hắn từng cư ngụ, hắn đã nhìn vào ngai vàng của cha mình và mỉm cười mỉa mai khi kể về kỷ niệm thời thơ ấu. Dĩ nhiên, đó là những gì xảy ra trước khi hắn ra lệnh thuộc hạ tống thẳng nó ra ngoài cửa sổ. Hành động đó tuy có vẻ hỗn xược và vô tâm, nhưng nếu chúng ta ngẫm lại thì sẽ nhận ra đó chỉ là cách Shen cố chối bỏ quá khứ, cố chứng tỏ rằng hắn không hề có bất cứ sự lưu luyến nào với những người hắn vẫn luôn thầm yêu thương.

Việc Shen không ngần ngại cho nổ đại bác phá hủy tòa thành Khổng tước ngay sau đó (ngoài lý do để tiêu diệt kẻ thù) thì còn để thể hiện sự bất cần của mình trước kỷ vật của quá khứ, khát khao có thể cắt đứt sợi dây tình cảm với mẫu thân phụ thân…

Ngoài ra, còn một phân đoạn nữa mà tôi đánh giá là hoàn toàn thể hiện được sự cay đắng và lòng căm phẫn của hắn khi vẫn khăng khăng rằng mình bị cha mẹ từ bỏ. Nó xảy ra sau cuộc nói chuyện giữa Shen và Dương cô cô, khi Po – Thần Long đại hiệp – người được tiên đoán là sẽ đánh bại hắn đột nhập vào xưởng vũ khí để đối chất với Shen về quá khứ thật sự của anh. Po nào có biết mấy chục năm trước, hắn chính là kẻ đã dẫn đầu cho cuộc thảm sát ở làng Gấu trúc, trực tiếp hại gia đình anh và khiến anh trở thành cô nhi. Dĩ nhiên, Shen đời nào lại kể cho Po nghe sự thật. Thay vì thế, hắn đã lợi dụng vết thương có sẵn trong lòng anh, khiến anh thập phần đau khổ khi thuyết phục Po rằng anh đã bị chính ba mẹ mình bỏ rơi. Những lời nói cay đắng và tàn nhẫn của Shen nhằm xát muối vào vết thương kẻ thù thực ra cũng là những lời hắn tự nói với chính mình. Là những lời mà trong tâm hắn vẫn luôn khăng khăng là sự thật. Shen là một kẻ xảo trá, không hề ngại dối trá để đạt được mục đích, nhưng hắn cũng đồng thời là một kẻ tự dối lòng rất giỏi. Hắn không muốn tin rằng cha mẹ thực sự yêu hắn dẫu cho đó là điều hắn đã hằng ao ước suốt mấy chục năm nay. Bởi vì, nếu làm thế, hắn sẽ cảm thấy những gì mình cố gắng gầy dựng – vũ khí, chiến hạm, quân đội – tất cả đều trở nên hoài phí. Hắn sẽ nhận ra sự hận thù đến mù quáng của mình là hoàn toàn vô lý, và đó là điều mà hắn hoàn toàn không muốn đối mặt.
Bên dưới vẻ ngoài lãnh cảm, tàn ác, Shen là một kẻ hết mực cô đơn, một đứa con luôn khao khát tình yêu thương và sự công nhận từ cha mẹ. Vì tưởng rằng mình bị người thân chối bỏ, bị đẩy vào đường cùng, hắn mới biến nỗi đau khổ thành tham vọng, biến sự tuyệt vọng thành dã tâm, nỗi u buồn trở thành động lực để chứng minh cho thiên hạ thấy giá trị thật sự của mình. Hắn là kẻ lấy quyền lực để đền bù sự mất mát, lấy giết chóc để lấp đầy khoảng trống trong tim. Hắn là kẻ nghĩ rằng hạnh phúc phải được đoạt lấy bằng sức mạnh và vũ lực, là kẻ mặc dù trong tay có bao nhiêu quyền lực đi nữa thì vẫn không tài nào tìm được sự bình yên, không tài nào tìm được hạnh phúc thực sự.
THỨ THA LÀ VIỆC KHÔNG HỀ DỄ DÀNG
Trận chiến cuối cùng giữa Shen và Po là một trong những phân đoạn tôi thích nhất. Sau khi Po đạt đến cảnh giới tĩnh tâm và đánh bại tất cả hạm đội vũ khí của Shen, hai người chính thức mặt đối mặt để quyết đấu ‘một mất một còn’. Thế nhưng sự thật thì, Po không hề có ý định giết Shen, hoàn toàn không. Thậm chí việc anh đánh bại đám tàu chiến của hắn cũng chỉ vì muốn bảo vệ bạn bè mà thôi. Nhưng Shen thì khác, đối với hắn, Po là cái gai nhất định phải nhổ để thực hiện mưu đồ, thỏa mãn dã tâm. Trong khi hắn vừa căm ghét vừa sợ hãi anh, Po lại không hề giữ chút ác ý nào đối với hắn, mặc dù đáng lẽ ra anh phải hận hắn thấu xương tủy vì đã tước đi gia đình – tất cả của anh, phá hoại sự yên bình, và khiến anh sống trong nghi hoặc về quá khứ mình.

Thế nhưng chính sự điềm nhiên và thứ tha của Po đã khiến Shen ngỡ ngàng. Bởi vì hắn không thể ngờ một người có thể buông đi nỗi đau và hận thù dễ dàng như thế. Có lẽ quá khứ của Po và Shen không hề giống nhau, nhưng cả hai đều đau, cả hai đều chịu nhiều mất mát. Vậy mà Po có thể dễ dàng và nhanh chóng tìm thấy sự bình yên trong khi hắn phải sống chui sống nhủi trong bóng ma của quá khứ, dày vò bởi tuyệt vọng và đau khổ suốt mấy chục năm nay. Thứ tha – đó là điều mà Shen không thể làm được.
Mặc dù biết rõ ác cảm của hắn đối với anh, khi Po khuyên nhủ Shen rũ bỏ quá khứ, anh đã hoàn toàn thật lòng mong rằng hắn có thể thay đổi. Bởi lẽ, anh tin nhất định sẽ tồn tại một tương lai sáng sủa hơn dành cho hắn nếu hắn thực sự cố gắng. Nói cách khác, anh đang cho hắn cơ hội thứ hai để làm lại tất cả! Thế nhưng Shen không nghĩ thế. Hắn vốn không có cái nhìn lạc quan của Po, và giờ đây hắn cũng không hề đủ minh mẫn để nhìn thấy hi vọng cho chính mình. Hắn nhìn lại quãng đời của bản thân và tất cả hắn thấy là sự mất mát và thất bại. Hắn đã làm mọi cách để chống lại lời tiên tri, chống lại số phận xui rủi. Thế nhưng cuối cùng âm mưu của hắn vẫn thất bại, vũ khí và chiến đội hắn vẫn trở thành hư vô. Hắn đánh mất cha mẹ trong quá khứ, và giờ đây hắn đã tự xua đuổi Dương cô cô – người duy nhất thấu hiểu hắn, và tự tay giết chết Wolf Boss – người bạn từ thời thơ ấu của mình. Cuộc đời Shen là một chuỗi những sai lầm, chứa đầy sự cô đơn, lạc lõng, tang thương và nỗi tuyệt vọng. Lúc này đây, hắn không thể nhìn thấy con đường nào khác cho chính mình. Vì thế, thay vì chấp nhận thất bại và làm lại từ đầu, Shen đã cố ý tấn công nhằm tạo lối thoát duy nhất tồn tại dành cho hắn – Cái chết.

Từ đầu đến cuối, Shen vẫn luôn là một nhân vật của đầy thứ bi kịch. Hắn là đứa con đáng thương đã hao tổn suốt mấy chục năm nay khăng khăng với chính mình rằng cha mẹ không yêu thương hắn. Hắn là kẻ luôn tuyệt vọng để được thừa nhận, khắc khoải vì tình yêu và hạnh phúc. Shen là một kẻ cô độc, chịu nhiều đau khổ, chìm trong nỗi ám ảnh rằng thế gian nợ hắn điều gì đó, bởi vì nó đã tước đi tất cả người hắn yêu thương. Thế nhưng Shen lại không hề nhận ra chính hắn mới là kẻ xua đuổi họ từ ban đầu, chính hắn là kẻ đập tan hạnh phúc của mình.
Tuy Shen đã có những hành động tàn ác, không tài nào tha thứ, nhưng suy cho cùng hắn vẫn hết sức đáng thương. Có lẽ hắn không xứng đáng một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc sau những tội ác mình đã gây ra, nhưng tôi vẫn không tài nào không thương cảm cho hắn. Giây phút cuối cùng của Shen khiến tôi xót xa kinh khủng. Người hùng đánh bại kẻ ác, pháo hoa rải đầy vòm trời như ăn mừng, vậy mà trong lòng tôi lại cảm thấy hơi nhói đau. Nghĩ lại thấy cũng buồn cười…
Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi xót xa và tiếc nuối cho sự ra đi của một nhân vật.
Nói thêm một chút, ngoài Shen ra, tôi còn có cảm tình với Dương cô cô, bởi vì dường như bà là người duy nhất thực sự hiểu hắn. Trong khi thiên hạ chỉ ngước nhìn hắn với sự khinh bỉ và kinh sợ, coi hắn là một tội đồ, một con quái vật độc ác dã man đã tàn sát biết bao mạng người vô tội, thì chỉ mình Dương cô cô là nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng, như rằng hắn vẫn luôn là đứa trẻ ngây ngô mà bà đã từng nuôi lớn, một đứa trẻ lạc lõng và đáng thương đã lầm đường lỡ bước và giờ đây nó phải trả cái giá quá đắt cho sai lầm của mình.
